Một chút gì với mưa Đà Nẵng.
Tôi vẫn còn nhớ một trường đoạn của phim The God Father,khi Bố già Don Corleone ngã xuống bên luống rau .Trong cơn hấp hối,tiếng nói sau cùng của ông là : Ôi ,cuộc đời đẹp quá !
Cuộc đời không là phim.nhưng phim ảnh là một phương tiện nghe nhìn để mình có thể nhớ về cuộc đời mình.Năm mươi mấy tuổi,dù trải qua những nỗi đau đắng lòng hay có những ngày hạnh phúc tuyệt vời ,thì tôi vẫn cám ơn đời đã cho tôi một kiếp người.
Đôi khi giật mình,bừng thức dậy nửa đêm bởi trong giấc mơ nhắc nhở ngày mai phải làm bài kiểm tra lục cá nguyệt.Tỉnh thức,mồ hôi ướt đẫm ,vì sợ.Lai cười với mình trong đêm vắng.Dù giấc ngủ trở lại khó khăn,nhưng vẫn cho mình một niềm hoan hỉ.Môt quãng đời đẹp đã có trong cuộc đời mình.
Thương biết mấy những viên kẹo nhỏ nằm trong hộc bàn, của một ai đó để lại.Cười chúm chím khi cho vào miệng.Vị ngọt của kẹo và và hương hoa của cuộc đời đang tan chẩy.Lại cười một mình.Chẳng dám chia sẽ cùng ai.Đi lặng lẽ và về lăng lẽ.Lặng lẽ như khi nhai kẹo một mình.
Thương biết mấy những hạt mưa lận đận.Những hạt mưa theo gió, bay vào làm ướt dãy hành lang của tầng lầu lớp học.Mưa làm ướt tóc, trên con đường về.Ướt cả hồn mình trong cơn mưa 17 tuổi.Mưa miền Trung lê thê như tâm hồn của người miền Trung thao thiết.Đôi guốc gỗ gõ trên hè phố không thành tiếng,bởi tiếng mưa rơi trên lá làm cho mình chú ý nhiều hơn.Mưa Đà Nẵng dễ làm cho người con trai mới lớn ,thêm chút lãng mạn và làm cho những cảm xúc của những người con gái dậy thì,dâng trào.
Tôi về trong mưa,không thể đi xa ra ngoai thành,nên hồn vẫn đắm đuối với nỗi buồn phố thị.Tôi đứng bên hiên nhà ai đó,nhìn mưa.Tôi ngồi trong căn phòng cũ của mình,nhìn mưa.Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ-Trịnh-Ở đây,đôi khi nhìn hạt mưa làm tôi nhớ.Con đường Quang Trung ngập nước.Con đường Nguyễn Hoàng cũng ngập nước.Mưa làm ướt con đường và làm ướt cả hồn tôi.
Tôi không biết người đi xa có những ý nghĩ gì,khi nhớ về từng vuông phố,nơi mình đã từng sống.Xa thì nhớ.Chắc hẳn là thế?Nhớ gì?Nhớ những ngày đẹp nhất và nhớ những ngày buồn nhất. Cuộc đời vẫn trôi về phía trước.Trong cuộc đời có những con nắng quái và những hạt mưa buồn.Nhưng cuộc đời vẫn có những sáng bình minh rực rỡ và những cơn mưa bụi cuối năm,báo hiêu một mùa xuân đến.Cám ơn đời và cám ơn những hạt mưa!
Dưới cánh bay,là những chùm mây trắng.Tôi đã bắt đầu xa những cơn mưa dài lê thê và những cơn gió, hắt giọt mưa bay lên mái tóc rối của mình.Tôi vuốt tóc và nhận ra,mái tóc mình đã mỏng đi.Mưa ơi!
HoaTrần (Hoa BàBà)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét