Bố ơi! Cho con mượn $25? (nGỌC tÂM SƯU TẦM TỪ kỸ nĂNG SỐNG)
Ông bố đi làm về trể, mệt mỏi và cáu gắt, thấy đứa con trai 5 tuổi của mình đang đợi ngay bậc cửa.
CON: “Bố ơi! Cho con hỏi này một tí.”
BỐ: “Vâng, hỏi gì đấy?”
CON: “Bố à, bố đi làm như vậy tính ra một giờ bao nhiêu tiền?”
BỐ: “Đó không phải là việc của con. Hỏi để làm gì?" Người bố lớn tiếng bực dọc.
CON: “Con chỉ muốn biết thế thôi. Bố làm ơn nói con biết đi. Bao nhiêu một giờ hả bố?”
BỐ: “Cần phải biết thì này, một giờ kiếm được 50 đô.”
CON: “Ồ," thằng bé thốt lên, rồi cúi đầu xuống.
CON: “Bố này, bố có thể cho con mượn 25 đô không?”
Ông bố giận dữ quát: “Nếu hỏi chỉ vì để mua mấy cái đồ chơi vớ vẩn hoặc những thứ vô bổ khác thì hãy vào phòng và lên giường ngủ ngay lập tức. Hãy nghĩ lại hành động ích kỷ của con đi. Bố mày không phải đi làm cực nhọc hàng ngày cho những cái trò trẻ con đó”.
Đứa bé chỉ biết im lặng, đi về phòng mình và đóng cửa lại.
Ông bố ngồi xuống ngay cửa và trở nên cáu tiết hơn về những câu của đứa con trai mình: Tại sao nó lại có thể hỏi được những câu hỏi đại loại như thế để xin tiền chứ?
Khoảng một tiếng sau, khi cơn giận đã dịu, ông ta bắt đầu nghĩ:
“Có thể con mình nó đang thật sự cần mua một món nào đó 25 đô, vả lại bình thường nó cũng ít khi hỏi xin tiền. Ông bố đi đến cửa phòng của đứa con trai và mở cửa.
“Con đã ngủ à” Ông bố hỏi.
“Không, con đang thức bố ạ,” thằng bé trả lời
“Bố nghĩ hồi lúc nảy bố nóng nảy với con quá. Cũng bởi cả ngày bố làm việc mệt nhọc rồi gặp con nên lại trút tiếp lên con. Đây, 25 đô cho con đây.”
Đứa bé ngồi bật dậy, tươi cười và reo lên: “Ồ, con cám ơn bố!” Sau đó, nó tiếp tục lần tay dưới gối và lấy ra một thứ , đó là những tờ tiền cuộn lại.
Ông bố nhận ra thằng bé đã có tiền và trở nên tiếp tục giận dữ.
Thằng bé chậm rãi đếm tiền của mình và ngước lên nhìn bố.
Ông bố càu nhàu: “Tại sao con có tiền rồi mà lại còn xin bố?”
Đứa bé đáp: “Bởi vì con có không đủ, còn bây giờ thì đủ rồi ạ.”
“Bố này, bây giờ con có 50 đô. Con có thể mua một giờ làm của bố không? Ngày mai bố có thể về sớm hơn 1 giờ được không? Con muốn bố ăn chiều cùng với con.
Người bố bỗng cảm thấy chạnh lòng. Ông quàng tay ôm đứa con trai mình và bảo nó thứ lỗi cho mình.
Câu chuyện nhắc nhở những ai đang làm việc tất bật để mưu sinh. Chúng ta không nên để thời gian trôi vuột khỏi tầm tay mà chưa kịp để dành nó cho những ai có nghĩa thật sự với mình, những ai thân yêu nhất của mình. Đừng quên và hãy chia sẻ thời gian đáng giá 50 đô ấy cho những ai bạn yêu mến.
Nếu lỡ ngày mai bạn mất đi, công ty bạn đang làm có thể thay thế bạn chỉ trong vài giờ khắc. Nhưng những gì bạn để lại: gia đình và bạn bè, họ sẽ cảm thấy mất mác suốt quãng đời còn lại.
Trái qua : Bạn Đỗ Thị Mỹ Lý 0945.313155, Bích Ngọc, Bạn Liên (Pháp văn) Nguyễn Thị Chua 0956.459264, Đặng Ngọc Thuyên 0905.149009 |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét