BLOG CỰU HỌC SINH TRUNG HỌC BỒ ĐỀ LÊ NGỌC TÂM
Blog: chsbodelengoctam - Email: lengoctam138@gmail.com
Liên hệ : LÊ NGỌC TÂM, 138 Đống Đa, Q. Hải Châu Tp Đà Nẵng
Cưu mang con đủ chin tháng mười ngày
Sinh con nuôi dưỡng đắng cay
Ðến khi khôn lớn tung bay với đời
Mẹ con cách bể chân trời
Thường năng liên lạc những lời ủi an
Mẹ già như bóng chiều tàn
Chịu bao gian khổ hoàn toàn vì ta
Nuôi con mong cậy lúc già
Dâu hiền, rể thảo đúng là Trời ban
Hạnh phúc,con cháu đầy đàn
Hiếu đạo hiền mẫu tiếng vang để đời
Thương mẹ,khóc mẹ mù ngươi
Cụ Nguyễn Ðình Chiểu suốt đời hiếu trung
Ðồ Chiểu thương mẹ vô cùng
Ðây là gương sáng soi chung trên đời
Không mẹ ta đâu thành người
Tình yêu mẫu tử biển trời chứng minh
Làm con phụng dưỡng hết tình
Khi già con cháu thương mình đương nhiên
Nhân tốt hái quả đào tiên
Làm con hiếu đạo mẹ hiền đáng thương
Mẹ con đoàn tụ viễn phương
Cùng chung mái âm Trời thương dường nào
Mẹ hiền hạnh phúc biết bao
Dâu con hiếu đạo lẻ nào phụ thân
Khi mẹ bệnh hoạn bất thần
Trung tâm dưỡng lảo chưa cần giúp ta
Vợ chồng con cái cả nhà
Thuốc thầy chửa chạy mới là con ngoan
Dù rằng cuộc sống đa đoan
Lo tròn hiếu đạo muôn vàn ngợi ca.
Sống lâu ta cũng phải già
Lúc nầy nghiệm đúng chuyện ta đã làm
Ở đời nhân quả tuần hoàn
Nhân ngày hiền mẫu đôi hàng xin dâng
Ấu thơ mẹ ẩm mẹ nâng
Nay ta khôn lớn xin vâng mẹ hiền.
Rồi đây mẹ sẽ quy tiên
Ta phải yêu quý mẹ hiền nhiều hơn
Cầu xin Trời,Phật,Thánh Nhơn
Giúp ta nghị lực đền ơn mẹ hiên….
Sinh con nuôi dưỡng đắng cay
Ðến khi khôn lớn tung bay với đời
Mẹ con cách bể chân trời
Thường năng liên lạc những lời ủi an
Mẹ già như bóng chiều tàn
Chịu bao gian khổ hoàn toàn vì ta
Nuôi con mong cậy lúc già
Dâu hiền, rể thảo đúng là Trời ban
Hạnh phúc,con cháu đầy đàn
Hiếu đạo hiền mẫu tiếng vang để đời
Thương mẹ,khóc mẹ mù ngươi
Cụ Nguyễn Ðình Chiểu suốt đời hiếu trung
Ðồ Chiểu thương mẹ vô cùng
Ðây là gương sáng soi chung trên đời
Không mẹ ta đâu thành người
Tình yêu mẫu tử biển trời chứng minh
Làm con phụng dưỡng hết tình
Khi già con cháu thương mình đương nhiên
Nhân tốt hái quả đào tiên
Làm con hiếu đạo mẹ hiền đáng thương
Mẹ con đoàn tụ viễn phương
Cùng chung mái âm Trời thương dường nào
Mẹ hiền hạnh phúc biết bao
Dâu con hiếu đạo lẻ nào phụ thân
Khi mẹ bệnh hoạn bất thần
Trung tâm dưỡng lảo chưa cần giúp ta
Vợ chồng con cái cả nhà
Thuốc thầy chửa chạy mới là con ngoan
Dù rằng cuộc sống đa đoan
Lo tròn hiếu đạo muôn vàn ngợi ca.
Sống lâu ta cũng phải già
Lúc nầy nghiệm đúng chuyện ta đã làm
Ở đời nhân quả tuần hoàn
Nhân ngày hiền mẫu đôi hàng xin dâng
Ấu thơ mẹ ẩm mẹ nâng
Nay ta khôn lớn xin vâng mẹ hiền.
Rồi đây mẹ sẽ quy tiên
Ta phải yêu quý mẹ hiền nhiều hơn
Cầu xin Trời,Phật,Thánh Nhơn
Giúp ta nghị lực đền ơn mẹ hiên….
NHÂN NGÀY CỦA MẸ CŨNG LÀ NGÀY HIỀN MẪU.
NGỌC TÂM XIN GIỚI THIỆU VỚI CÁC BẠN MỘT SỐ MẪU TRUYỆN RẤT CẢM ĐỘNG MANG NẶNG TÍNH NHÂN VĂN SÂU SẮC THUỘC VỀ BẢN CHẤT CỦA NHỮNG
NGƯỜI MẸ VIỆT NAM..
THƯ VIẾT CHO CON
Khuôn mặt hồng hào của con mà Ba bảo "giống như cái bánh bao" giờ đây xanh tái đi . 7 ngày rồi con mệt, tiếng thở cứ nặng nề... Mẹ gần như không ngủ...Con trai ngoan,Khuôn mặt hồng hào của con mà Ba bảo "giống như cái bánh bao" giờ đây xanh tái đi . Mẹ đêm nào cũng thức, bế con trên tay, khẽ ru "à ơi" để con yên giấc. Mà thật lạ, cữ mẹ hát ru thì con lại mỉm cười và ngủ thiếp đi...Cũng giống như bao người mẹ khác, hạnh phúc thật ngọt ngào khi có con... Mẹ tin, con sẽ luôn trong vòng tay yêu thương và nụ cười chào đón của ba mẹ và rất nhiều người.Con ngoan,Không phải mẹ, mà là Tạo Hóa đã cho con sự sống...và con hãy tin rằng: Người sẽ luôn bảo trợ, che chở con trong suốt cuộc đời. Vậy, con hãy cảm tạ người, hãy tin tưởng vào Người để luôn cảm thấy cân bằng, và bình an mỗi khi sóng gió...Mẹ sẽ không cầu xin cho con tài trí, sắc sảo... Nhưng xin cho con đủ thông minh để biết sống bác ái.Mẹ không cầu xin cho con địa vị, quyền uy... Nhưng xin cho con bình an và hạnh phúcKhi con thành công hãy biết khiêm tốnKhi con yên vui, hãy biết sẻ chiaKhi con yếu mềm, hãy biết tin tưởngKhi con thất bại, hãy nếm trải và can đảm vượt quaCuộc sống sẽ có vô vàn cách lựa chọn để ta có thể thành công và tỏa sáng...Nhưng, sống để được mọi người yêu mến và họ sẽ khóc thật nhiều khi con mỉm cười ra đi, thì đó là cách lựa chọn duy nhất mà ta phải học theo, đến hết cuộc đời... Con sẽ là người như thế, phải không con?Ngủ ngoan nhé con!Đã 7 ngày rồi con mệt, tiếng thở cứ nặng nề... Mẹ gần như không ngủ...
Mẹ đêm nào cũng thức, bế con trên tay, khẽ ru "à ơi" để con yên giấc. Mà thật lạ, cữ mẹ hát ru thì con lại mỉm cười và ngủ thiếp đi...Cũng giống như bao người mẹ khác, hạnh phúc thật ngọt ngào khi có con... Mẹ tin, con sẽ luôn trong vòng tay yêu thương và nụ cười chào đón của ba mẹ và rất nhiều người.Con ngoan,Không phải mẹ, mà là Tạo Hóa đã cho con sự sống...và con hãy tin rằng: Người sẽ luôn bảo trợ, che chở con trong suốt cuộc đời. Vậy, con hãy cảm tạ người, hãy tin tưởng vào Người để luôn cảm thấy cân bằng, và bình an mỗi khi sóng gió...Mẹ sẽ không cầu xin cho con tài trí, sắc sảo... Nhưng xin cho con đủ thông minh để biết sống bác ái.Mẹ không cầu xin cho con địa vị, quyền uy... Nhưng xin cho con bình an và hạnh phúcKhi con thành công hãy biết khiêm tốnKhi con yên vui, hãy biết sẻ chiaKhi con yếu mềm, hãy biết tin tưởngKhi con thất bại, hãy nếm trải và can đảm vượt quaCuộc sống sẽ có vô vàn cách lựa chọn để ta có thể thành công và tỏa sáng...Nhưng, sống để được mọi người yêu mến và họ sẽ khóc thật nhiều khi con mỉm cười ra đi, thì đó là cách lựa chọn duy nhất mà ta phải học theo, đến hết cuộc đời... Con sẽ là người như thế, phải không con?Ngủ ngoan nhé con!
CHE CHỞ CHO CON |
Biểu Giá Cho Tình Mẹ
"Thưa Mẹ! Hôm nay con đã làm được nhiều việc có ích cho mẹ.Và để công bằng với sức lao động của con ,mẹ phải trả chocon những khoản tiền sau:
Cắt cỏ trong vườn : 5 đồng
Dọn dẹp phòng của con 1 đồng
Đi chợ cùng Mẹ 0,50 Xu
Trông em giúp mẹ : 0,25 xu
Đổ rác : 1 đồng
Kết quả học tập tốt: 5 đồng
Quét dọn sân: 2 đồng
Sau khi đọc xong,người mẹ nhìn cậu con trai đang đứng chờ với vẻ mặt đầy hy vọng . Bà cầm bút lên, lật mặt sau tờ giấy và viết:
Đi chợ cùng Mẹ 0,50 Xu
Trông em giúp mẹ : 0,25 xu
Đổ rác : 1 đồng
Kết quả học tập tốt: 5 đồng
Quét dọn sân: 2 đồng
Mẹ nợ con tổng cộng: 14,75 đồng "
- Chín tháng mười ngày con nằm trong bụng mẹ : Miễn phí
- Những đêm mẹ phải thức trắng lo lắng , cầu nguyện khi con ốm đau : Miễn phí
- Những giọt nước mắt khi con nghịch ngợm mà không nghe lời mẹ: Miễn phí
- Những đêm mẹ không ngủ vì lo lắng cho tương lai của con : Miễn phí
- Tất cả những đồ chơi, thức ăn , quần áo mà mẹ đã dành cho con trong suốt mấy năm qua: Miễn phí, Và giá trị hơn cả chính là tình yêu của mẹ dành cho con:Cũng miễn phí luôn con trai ạ !"
Khi đọc xong những dòng chữ của mẹ, cậu bé vô cùng xúc động , nước mắt lưng tròng . Cậu nhìn mẹ và nói :"Con yêu mẹ nhiều lắm!" .Sau đó , cậu đặt bút viết thêm vào tờ giấy dòng chữ thật lớn :"MẸ SẼ ĐƯỢC NHẬN LẠI TRỌN VẸN"
Mọi thứ trong cuộc sống đều có thông số chính xác , ngoại trừ tình thương yêu của người mẹ . Không có một biểu giá nào đầy đủ và chính xác để thống kê cho tình thương yêu bao la của người mẹ đối với con cái . Tình yêu đó ví như biển cả , luôn vỗ về , bồi đắp cho bờ không bao giờ mệt mỏi .
CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ TÌNH MẸ
(Ngọc Tâm ST , Mời các bạn đọc để làm người)
Mẹ tôi chỉ còn một bên mắt. Tôi ghét điều đó, và vì thế tôi ghét luôn cả mẹ. Mẹ có một cửa hàng ọp ẹp ở khu chợ tồi tàn, lượm lặt đủ các loại rau cỏ lặt vặt để bán. Bà làm tôi xấu hổ.
Một ngày kia ở trường tôi có sự kiện đặc biệt, và mẹ đã đến. Tôi xấu hổ lắm. Tôi nhìn mẹ với ánh mắt rất căm ghét rồi chạy đi. Ngày hôm sau đến trường, mọi người trêu chọc tôi: “Ê, mẹ mày chỉ có một mắt thôi à?”.
Tôi ước gì mẹ biến mất ngay khỏi thế giới này, vì vậy tôi nói với bà rằng: “Mẹ, tại sao mẹ chỉ còn một bên mắt thôi? Mẹ sẽ chỉ biến con thành trò cười cho thiên hạ. Sao mẹ không chết luôn đi?”. Mẹ tôi không phản ứng. Tôi nghĩ mình quá nhẫn tâm, nhưng lúc đó cảm giác thật thoải mái vì tôi nói ra được điều muốn nói suốt bấy lâu.
Đêm hôm ấy...
Tôi thức dậy, xuống bếp lấy cốc nước. Mẹ đang ngồi khóc trong đó, rất khẽ, cứ như bà sợ rằng tiếng khóc có thể đánh thức tôi. Tôi vào ngó xem mẹ thế nào rồi quay về phòng. Chính vì câu tôi đã thốt ra với mẹ, nên có cái gì đó làm đau nhói trái tim tôi.
Ngay cả vậy chăng nữa, tôi vẫn rất ghét mẹ. Tôi tự nhủ mình sẽ trưởng thành và thành đạt, bởi vì tôi ghét người mẹ vừa nghèo, vừa chỉ còn có một mắt.
Rồi tôi lao vào học. Tôi đỗ vào một trường đại học danh tiếng với tất cả sự tự tin và nỗ lực. Tôi rời bỏ mẹ đến thành phố.
Tôi kết hôn, mua nhà và làm cha. Giờ đây, tôi là một người đàn ông thành đạt và hạnh phúc. Tôi thích cuộc sống ở thành phố. Sự náo nhiệt, sôi động giúp tôi quên đi hình ảnh người mẹ tội nghiệp.
Cho tới một hôm, người tôi không mong đợi nhất đã xuất hiện trước cửa nhà. Mặt tôi tối sầm lại, tôi đã lạnh lùng hỏi người đàn bà đó: “Có chuyện gì không? Bà là ai?”. Đó là mẹ tôi, vẫn dáng người còm cõi và gầy gò ấy, vẫn là người phụ nữ với đôi mắt không hoàn thiện ấy.
Đứa con bốn tuổi của tôi nhìn thấy bà, nó đã quá sợ hãi, chạy núp vào một góc nhà. Tôi vờ như không nhận ra bà, nhìn bà giận dữ rồi nói: “Bà là ai, tôi không quen bà”. Tôi đang tự lừa gạt mình và thực sự từ bao lâu nay tôi vẫn tự lừa mình như thế. Tôi cố quên đi cái sự thật bà là mẹ tôi. Tôi luôn muốn trốn tránh sự thật này. Tôi đuổi bà ra khỏi nhà chỉ vì bà khiến đứa con gái nhỏ của tôi sợ hãi.
Đáp lại sự phũ phàng ấy, người đàn bà tiều tụy kia chỉ nói: “Xin lỗi, có lẽ tôi đã tới nhầm địa chỉ”, và rồi bà đi mất.
“May quá, bà ấy không nhận ra mình” - tôi thầm nhủ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, tự nói với mình rằng sẽ không bao giờ quan tâm hoặc nghĩ về bà.
Một ngày, tôi được mời về trường cũ để gặp mặt nhân kỷ niệm thành lập trường. Tôi nói dối vợ rằng sẽ đi công tác mấy hôm.
Sau buổi họp mặt, tôi lái xe đi ngang qua ngôi nhà mà tuổi thơ tôi đã từng gắn bó - một cái lều cũ rách, lụp xụp, ẩm ướt. Bây giờ nó vẫn thế. Tôi xuống xe và bước vào. Tôi thấy bà nằm ở đó, ngay giữa sàn đất lạnh lẽo, trong tay ba có một mẩu giấy. Đó là bức thư bà viết cho tôi.
“Con trai yêu quí của mẹ!
Mẹ nghĩ cuộc đời này mẹ đã sống đủ. Mẹ sẽ không thể đến thăm con thêm lần nào nữa, nhưng mẹ có quá tham lam không khi mong con trở về thăm mẹ dù chỉ một lúc? Mẹ nhớ con nhiều, và cũng rất vui khi nghe tin con đã trở về thăm lại lớp cũ. Mẹ đã rất muốn tới trường chỉ để nhìn thấy con. Nhưng mẹ đã quyết định không đến, vì con.
Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt, có lẽ mẹ đã làm con thấy hổ thẹn với bạn bè.
Con biết không, hồi còn rất nhỏ, con bị tai nạn và vĩnh viễn mất đi một bên mắt của mình. Mẹ không thể đứng nhìn con lớn lên với khiếm khuyết trên khuôn mặt đáng yêu, vì vậy, mẹ đã tặng nó cho con.
Mẹ rất tự hào vì con trai mẹ có thể nhìn trọn thế giới mới có một phần của mẹ ở đó, mẹ chưa bao giờ buồn vì con hay bất cứ điều gì con đã làm. Con đã từng ghét bỏ hay tức giận mẹ, nhưng mẹ biết, trong sâu thẳm từ trái tim, đó là bởi vì con cũng yêu mẹ.
Mẹ rất nhớ khoảng thời gian khi con trai mẹ còn nhỏ, khi con tập đi, khi con ngã hay những lúc con chạy loang quanh bên mẹ. Mẹ nhớ con rất nhiều, mẹ yêu con, con là cả thế giới đối với mẹ”.
Thế giới quanh tôi cũng như đang đổ sụp. Tôi khóc cho người chỉ biết sống vì tôi.
NGỌC TÂM SƯU TẦM
Lòng mẹ
Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò phía bên dưới cầu.
Ðơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
"Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - Cậu sẽ lạnh cóng!". Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?". Và cậu bé òa khóc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét