Hoài vọng tưởng
Ngọc Tâm viết cho Cành Huệ Trắng
Bốn mươi năm, hay hơn nữa một đời người
Ta đã gặp nhau từ định mệnh của tuổi đôi mươi
Phải không Em mùa Thu là tháng tám Chú Cuội cười
Mừng gặp gỡ từ bốn mươi năm xa hoài vọng
Yêu thương ơi ! Đã bốn mươi năm rồi ta phải sống
Để ngóng, trông, để chờ đợi viễn hư không
Như cơn giông đầy sấm chớp, rồi mưa gió bảo bùng
Trời sáng lại, cho muôn loài và ta sức sống mới
Yêu thương ơi, từ nay và hãy là mãi mãi
Nét tâm hồn, là niềm cô đọng quá khứ. Hiện tương lai
Con đường xưa ta đếm bước, nhưng sao vẫn quá dài
Dù quá khứ xa xôi, Nhưng ta đã hoàn lai trong thực tại
Hãy nguôi ngoa, Em ơi . Anh xa rồi niềm ưu tư tội lỗi
Để mặc nhiên Anh sám hối với định mệnh không nguôi
Cho thanh thản, để vô thường niềm vui ngày hội ngộ
Nắng có mưa sẽ dịu đi, như Châu về hợp phố
Lá tàn cây chờ Thu đến, nảy lộc thay hoa
Để mai vàng trong nắng tô điểm sắc xuân xưa
Làm sống lại bốn mươi năm Hoài vọng tưởng..
Bốn mươi năm rồi Em ơi như đường tơ định hướng
Ta lại gặp nhau giữa mùa hoa phượng thêm hương
Đến tiết Thu cây rụng lá trải thảm đầy đường
Hoài vọng tưởng, Yêu thương hoàn Mộng thực
Hoài vọng từ 1972 HTDM Đồng Thị Trang Em
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét